Bác cháu vừa ăn vừa trò chuyện. Bác chỉ tay sang bác sĩ Nhữ Thế Bảo nói đùa: - Bác sĩ khuyên mọi người ăn chín, uống sôi, còn bản thân bác sĩ thì lại ăn rau muống sống hơi quá nhiều đấy! Mọi người cười vang. Bữa ăn ngon lành càng thêm vui vẻ. Theo 117 Chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh (Ban Tuyên giáo TW, Nxb. CTQG - 2007) Về trang trước
Anh hùng Lao động thời kỳ đổi mới (2008) Trần Đông A là một giáo sư, tiến sĩ y khoa, bác sĩ ngoại nhi và chính khách Việt Nam. [1] Ông được vinh danh vì đã tiến hành phẫu thuật tách rời hai cháu bé song sinh dính nhau là Nguyễn Việt và Nguyễn Đức. [cần dẫn nguồn]
17/03/2015, 05:26 PM orion_21089 Re: Bác sĩ Vĩ- Dốc Phụ Sản (Phần 5) Thưa bác sỹ, em cũng có thắc mắc về cái Doppler động mạch rốn.
Nếu nung phôi dao quá lửa thì dao dễ bị mẻ, giòn vỡ. Dùng búa tay hay búa máy cũng phải làm rèn ngay khi phôi dao còn nóng đỏ. Sau đó mới đem đi cắt định hình con dao. Năm 2006, chồng bà Tuyến chuyển sang nghề khác. Lò rèn của bà trở thành nơi duy nhất trong làng Đa Sỹ cả
Đọc online Mở đầu truyện "Làm Vợ Bác Sĩ", độc giả dễ có thể nhận ra một cốt truyện thân quen của ngôn tình. Thế nhưng, phần nội dung sau đó, chúng ta có thể thấy được cách viết vô cùng đặc sắc và khác biệt của tác giả. Mối tình giữa anh và cô là một mối tình đẹp và hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại tan vỡ bởi áp lực từ gia đình.
Lazi - Người trợ giúp bài tập về nhà 24/7 của bạn. Các bác sĩ chỉ nói cho vợ bác biết và nói dối bác là bác không sao cả..em có nhận xét gì về việc làm của các bác sĩ? Giúp mik đi nha các bn. 2 Đáp án. Trả lời +5.
1z606r.
Mười một giờ đêm. Hoàng Ngân vừa kết thúc công việc làm thêm, đang quay trở về bệnh viện. Khi cô đi ngang qua lối vào phòng cấp cứu trên đường đến khu nội trú, cô bỗng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên. “Mau lên! Lại là tai nạn giao thông liên hoàn!” “Bảo phòng phẫu thuật chuẩn bị máu đi!” Hoàng Ngân chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy Cao Dương Thành trong đám người đang bận rộn kia. Vẫn là chiếc áo blouse sạch sẽ tinh tươm, tượng trưng cho nghề nghiệp mẫu mực của anh. Anh đứng bên cạnh giường cấp cứu, đầu cúi thấp, mau chân mau tay kiểm tra mức độ tổn thương cho người bệnh đang có ý thức mơ hồ nằm trên giường. “Nắm tay lại!” Anh đang cố gắng giao tiếp với người bị thương, Ánh đèn mờ nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống, từng đốm sáng nhỏ vụn rọi vào gương mặt anh khiến đường nét góc cạnh trông càng thêm rắn rỏi, tuấn tú hơn vào giây phút này. “Nắm tay lại!” “Có nghe thấy lời tôi nói không? Tiếp tục nắm chặt một chút, nắm chặt, nắm chặt!” Dường như người bị thương trên giường cũng đã có phản ứng, cố gắng lặp đi lặp lại hành động nắm chặt tay, rồi lại tiếp tục nắm chặt theo như lời anh nói. Ngay giờ phút này, Hoàng Ngân có thể nhìn thấy sự vui sướng lấp lánh tỏa ra từ đáy mắt anh, thậm chí bên trong còn ẩn chứa cả niềm hi vọng. “Thùy Sam, đưa bệnh nhân này đi chụp CT sọ não!” “Vâng, bác sĩ Cao!” Dương Tử Sam vội đẩy bệnh nhân tới phòng chụp CT. Một người bị thương khác được đẩy tới, sau khi chăm chú xem hết ảnh chụp CT sọ não của bệnh nhân, anh đưa ra chỉ thị “Có khối máu tụ trong não, phải lập tức tiến hành phẫu thuật!” Sau đó, anh và các bác sĩ, y tá đẩy bệnh nhân vào thang máy giữa hành lang rồi biến mất trước mắt Hoàng Ngân. Anh đã đi nhưng cũng để lại từng cơn rung động đang dần dần lan tỏa trong lòng Hoàng Ngân… Cô xoay người, đi về phía khu bệnh nhân nội trú. Đã từng, Đỗ Hoàng Ngân cô đã từng được một Cao Dương Thành đẹp trai như thế chăm sóc. Khi đó, anh giống như Dương Thùy Sam hiện tại, vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập còn học trong trường. Trong đêm, anh gặp phải tai nạn giao thông cần điều trị gấp, còn Đỗ Hoàng Ngân chính là bệnh nhân duy nhất trong tai nạn xe được đưa vào đây. Thật ra, cô bị thương không nặng nhưng giáo sư Lâm - thầy hướng dẫn của Cao Dương Thành lại cho cô làm đủ loại kiểm tra, khi nhìn thấy viện phí, Hoàng Ngân không khỏi rầu rĩ. “Hơn hai triệu bảy?” Ăn thịt người ta à! Hoàng Ngân ngồi trong phòng cấp cứu tỏ vẻ nghiêm trọng kháng nghị, cuối cùng, cô đặt biên lai của bệnh viện lên bàn “Bác sĩ, tôi không làm mấy thứ kiểm tra thu phí này đâu, hãy cho tôi làm mấy loại không thu phí ấy!” “Cô thật sự không làm mấy kiểm tra này sao?” Ông giáo sư hỏi lại cô. “Không làm!” Hoàng Ngân gật đầu một cách chắc nịch. “Vậy được rồi. Cô gái trẻ, nếu cô thật sự không muốn làm thì tôi cũng không ép cô!” Ông giáo sư khẽ trả lời, liếc bác sĩ thực tập phía sau lưng mình một cái “Dương Thành, em đo nhiệt độ cho cô gái này đi, bắt mạch, kiểm tra nhịp tim nữa.” “Vâng thưa giáo sư!” Giáo sư Lâm căn dặn xong thì đi ra ngoài, bận bịu khám gấp cho bệnh nhân khác. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành. Cao Dương Thành đưa nhiệt kế cho cô “Kẹp nó dưới nách!” Giọng anh rất dễ nghe. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô về anh. Cô ngoan ngoãn giơ tay nhận nhiệt kế, ngước mắt lên nhìn thiếu niên đối diện. Người này có bề ngoài điển trai, còn để lộ ra một chút tĩnh mịch đầy lạnh lùng khiến người khác khó lòng tiếp cận. Nhưng bù lại, đẹp trai số dzách! Đây chính là ấn tượng thứ hai của Hoàng Ngân đối với anh. Kết quả đo nhiệt kế là “Không bị sốt.” “Cô lên giường nằm đi!” Anh lại yêu cầu Hoàng Ngân. Hoàng Ngân cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trèo lên giường và nằm xuống. Anh cầm ống nghe, ngồi xuống cạnh giường cô. “Đỗ Hoàng Ngân!” Anh nhìn bệnh án của Hoàng Ngân, gọi tên cô một lần. “Sao?” Hoàng Ngân khó hiểu chớp mắt vài cái, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, đồng thời cảm thấy gương mắt tuấn tú kia không hiểu sao lại ửng hồng đầy ngây ngô. Anh ấy sao thế nhỉ? “Tay của tôi phải dò vào trong quần áo của cô.” “...” Mặt Hoàng Ngân bỗng đỏ bừng. Chuyện gì thế này! Nhưng dù cho lời này có chút táo bạo, Hoàng Ngân vẫn nhanh chóng ổn định tâm trạng. “Tận bên trong sao?” Hoàng Ngân ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh. “Bên trong cô mặc loại quần áo gì?” “...” Tất nhiên là áo ngực rồi! Dường như Cao Dương Thành đã nhận ra mình lỡ lời nên xấu hổ ho khan một tiếng rồi sửa đúng “Chính là thứ bên ngoài... cái kia.” Mặt của anh càng đỏ hơn. “Đồ giữ ấm.” Đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng thứ bọn họ thảo luận có phải hơi quá rồi không... “Đồ giữ ấm quá dày. Tôi… Phải kề sát mới nghe được.” “Không nghe không được à?” Hoàng Ngân đau khổ dùng gương mặt đỏ rực hỏi lại anh. Cô đường đường là hoàng hoa khuê nữ, cũng biết thẹn thùng mà! “Vậy phải tốn tiền!” Cao Dương Thành trả lời đúng sự thật. Hoàng Ngân cắn răng, nhắm chặt mắt “Vậy anh tới đây đi!” Dáng vẻ của cô như thể đang anh dũng hi sinh, không tiếc bất kỳ giá nào, chỉ thiếu không vén quần áo lên nữa thôi. “...” Bác sĩ trẻ chợt thấy cạn lời. Rõ ràng chỉ là khám bệnh thôi mà tại sao cô ấy lại giống như người vợ bị kẻ gian làm nhục thế! Anh nhẹ nhàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi lúc này mới giơ tay… Chậm rãi dò xét vào từ dưới vạt áo của cô. Bàn tay lạnh buốt của anh vừa chạm vào da thịt ấm áp của Hoàng Ngân thì cả hai người đồng thời cứng đờ, mặt mũi không khỏi đỏ bừng.
Mở đầu truyện “Làm Vợ Bác Sĩ”, độc giả dễ có thể nhận ra một cốt truyện thân quen của ngôn tình. Thế nhưng, phần nội dung sau đó, chúng ta có thể thấy được cách viết vô cùng đặc sắc và khác biệt của tác giả. Mối tình giữa anh và cô là một mối tình đẹp và hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại tan vỡ bởi áp lực từ gia đình. Ngày cô ra đi để lấy lại chút danh dự cuối cùng của mình, đến đứa con của cô và anh cũng suýt mất đi bởi người mẹ của anh. Cô đã phải giả chết để bảo vệ đứa con của mình, để sống một cuộc sống rời xa thế giới trước đây. Cho đến bốn năm sau, định mệnh vẫn đưa cô đến với anh, con người mà cô đã từng yêu rất sâu đậm. Còn anh, khi biết cô rời bỏ anh mà đi, anh đã hận cô rất nhiều. Để rồi, khi anh gặp lại cô một lần nữa sau bốn năm xa cách, những tưởng anh sẽ căm ghét cô. Thế nhưng, anh lại càng yêu cô sâu đậm hơn, càng muốn có được trái tim của cô. Nhưng với cô, cảm xúc khi được gặp lại anh sẽ ra sao, khi anh yêu lại cô, cô sẽ còn có thể chấp nhận được tình cảm này? Là tác phẩm được viết bởi một tác giả Việt Nam, câu chuyện có phần gần gũi và mới mẻ hơn so với những truyện ngôn tình khác ở phần nội dung. Tình yêu giữa nam chính và nữ chính cũng sâu sắc và lớn lao hơn.
Trong đầu cô vẫn còn quanh cái hôn ban nãy của Cao Dương Thành và Khuất Mỹ Hoa, làm thế nào cũng không gạt đi được. Tay theo bản năng xoa nhẹ lên đôi môi của chính mình… Dù bốn năm đã qua, nhưng Hoàng Ngân vẫn nhớ như in nụ hôn của người đàn ông đó. Trong xúc cảm dịu dàng, còn chứa đứng vị hương thảo nhàn nhạt, tinh tế hoà tan giữa cánh môi cô, tràn ngập khắp đáy lòng, khiến người ta trầm luân đến mức không thể thoát ra được. Hoàng Ngân nện một cái vào đầu mình, có chút ảo não. “Nghĩ cái gì vậy!” Cũng có phải anh ấy hôn mình đâu! Hoàng Ngân vừa vào trong phòng ngủ, Cao Dương Thành đã buông cô gái đối diện ra, giữa cánh môi không có nửa phần lưu luyến. Khuất Mỹ Hoa xấu hổ đỏ bừng cả mặt, “Em… Em đi lấy trà.” “Ừm, anh vào phòng thay đồ thay quần áo rồi lại ra.” Cao Dương Thành nói xong rồi đi vào phòng ngủ của mình. Cửa bị mở ra, Hoàng Ngân sợ hết hồn, sau khi thấy người đi vào là Cao Dương Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Ngân đã mặc xong áo khoác của mình, bên dưới là một cái quần dài của Cao Dương Thành cô tuỳ tiện nhặt lên mặc vào. Anh quá cao, ống quần dài lỏng lỏng lẻo lẻo trùng xuống, trông cô lôi thôi lếch thếch, vô cùng khôi hài. Hoàng Ngân hơi xấu hổ, “Xin lỗi, chưa được sự đồng ý mà đã mặc quần của anh rồi.” “Đúng là xấu thật.” Cao Dương Thành không chút keo kiệt làm tổn thương cô. Hoàng Ngân kéo kéo quần trên người mình, cảm thấy hơi buồn cười. Cười xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng hơi áy náy, “Xin lỗi, hình như lại mang đến phiền phức cho anh rồi.” “Cô biết thì tốt.” Hoàng Ngân mấp máy môi, do dự nửa khắc, mới nói tiếp, "Chuyện ngày hôm nay đúng là do tôi quá lỗ mãng! Xin lỗi, tôi xin lỗi." “Đỗ Hoàng Ngân, vì sao cô cứ khăng khăng giữ tình cảm với đôi khuyên tai kia?” Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng muốn tìm được đáp án trong mắt Hoàng Ngân. Hoàng Ngân hít thật sâu, không trả lời mà hỏi ngược lại anh, “Vậy còn anh? Sao anh lại giữ ảnh của tôi, lần lữa không chịu vứt đi? Chẳng lẽ là bởi anh còn chưa quên được tôi sao?” Khoé môi Cao Dương Thành khẽ mỉm cười, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt, “Đỗ Hoàng Ngân, cô đang nói giỡn sao?” “Xem đi, anh cố chấp cất giữ ảnh của tôi, cũng không phải vì anh không thể quên tôi, mà là… Không thể quên được những ký ức chúng ta từng có, và cả, không thể quên được chúng ta của trước kia. Anh và tôi giống nhau, cho dù hiện tại đã xa cách, nhưng có một điểm, chúng ta nhất định phải thừa nhận…” Nói đến đây, Hoàng Ngân dừng lại một chút, viền mắt hơi nóng lên, đáy mắt có một làn hơi nước đang chực chờ chảy xuống. Chỉ nghe cô nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đều đã từng nghiêm túc yêu thương đối phương.” Chỉ như vậy, mà thôi. Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, rồi giả vờ bình tĩnh mỉm cười, "Lát nữa còn phải làm phiền anh nghĩ cách đưa Khuất Mỹ Hoa tới một căn phòng khác, nếu không... Chỉ sợ tôi thực sự rất khó từ trong này đi ra ngoài." Đôi mắt thâm thuý của Cao Dương Thành hoàn toàn tối đi, đôi môi mỏng khiêu gợi mím chặt lại thành một đường thẳng, cuối cùng, anh không nói gì cả, quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Sau khi Cao Dương Thành ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Ngân trông thấy anh đang cười đùa ầm ĩ với Khuất Mỹ Hoa trong phòng khách. Thấy bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng Hoàng Ngân ít nhiều có chút an ủi, nhưng ngoại trừ an ủi, thật ra nhiều hơn vẫn là cảm giác khó chịu. Không có cô, cuộc sống của anh ấy vẫn rất tốt, cô rất vui, cho tới nay cô vẫn luôn hy vọng anh sống tốt hơn mình. Thế nhưng, sau cùng cô cũng không phải thánh nhân, người đàn ông đang ôm ấp cô gái khác kia, là người đàn ông mà cô vẫn nhớ nhung trong lòng! Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cô trước sau vẫn không lừa gạt được chính mình. Chẳng qua... Cứ như vậy đi!! Hoàng Ngân đứng trước cửa chung cư, đón lấy gió lạnh ban đêm, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu... Đỗ Hoàng Ngân, cứ như vậy đi! Để cho những ấm áp kia trôi đi, biến mất theo gió đêm! Hoàng Ngân ngồi trên tàu điện ngầm, kiểu ăn mặc tức cười liên tục rước lấy ánh mắt vây xem của mọi người, điều này khiến Hoàng Ngân ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Rốt cuộc, nửa tiếng sau cũng thuận lợi về đến nhà. Cô rón rén vào nhà, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ và em gái, cho nên cả đèn cũng không bật. "Chị, là chị về hả?" Đột nhiên, đèn trong phòng sáng lên, chỉ thấy Đỗ Thanh Nga mắt nhắm mắt mở từ trong phòng của cô ấy đi ra. "Thanh Nga, có phải chị làm em thức giấc không?” Hoàng Ngân hơi tự trách. "Không phải, đúng lúc em rời giường đi vệ sinh thôi." Đỗ Thanh Nga lắc đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Ngân đứng đối diện, tiếp theo, cười "Phì" một tiếng, "Chị, chị mặc quần áo lố lăng gì thế này! Ồ? Không đúng, đây là quần áo của đàn ông, chị, chị mau thành thật khai báo, đây là quần áo của ai? Trời ạ, chẳng lẽ chị... Có bạn trai sao!?" Đỗ Thanh Nga mừng rỡ chỉ thiếu điều hét lớn thành tiếng. "Suỵt suỵt suỵt..." Hoàng Ngân vội vàng dùng tay ra hiệu cho cô, "Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến mẹ." Đỗ Thanh Nga chạy nhanh về phía cô, vẻ mặt nhiều chuyện, "Nhanh, kể cho em nghe một chút về bạn trai của chị đi." Hoàng Ngân lắc đầu, "Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi." Hoàng Ngân không dám nói cho cô ấy biết, người bạn bình thường này, thực ra chính là Cao Dương Thành. “Bạn bè bình thường? Lừa gạt trẻ con sao, bạn bè bình thường thì chị sẽ vô duyên vô cớ mặc quần áo của người ta về hả? Em còn lâu mới tin! A... Chị, sẽ không phải là anh Vũ Đạt chứ!? Hai người bọn chị, lại tốt đẹp rồi ư?" "Không phải, thật sự không phải. Em đừng đoán mò nữa, đi đi đi, mau đi ngủ đi." Hoàng Ngân đuổi cô ấy. "Chị, em không ngủ được." Đỗ Thanh Nga ôm cánh tay Hoàng Ngân làm nũng, cuối cùng hít hà một hơi, “Chị, chị nói xem có phải em thật sự thích bác sĩ Cao quá rồi không, cho nên trúng phải bùa mê, cảm giác trên người chị tất cả đều là mùi vị của anh ấy..." Hoàng Ngân không ngờ ngay cả chuyện này Thanh Nga cũng có thể cảm giác được, cô giật mình nhìn em gái, trong lòng một mảnh chua chát. Hai người vai kề vai ngồi trên ghế salon, đầu Đỗ Thanh Nga ngả vào đầu vai cô, "Chị, cảm giác này thật tốt, khiến em tưởng như đang ngồi bên cạnh anh ấy." Trong lòng Hoàng Ngân có chút khó chịu, vì em gái của mình, và cũng vì chính mình, "Thanh Nga, em ngoan ngoãn một chút, tìm một người bạn trai thật tốt. Chúng ta không thèm thích anh ta, có được không? " Cô thấp giọng khuyên Đỗ Thanh Nga, cũng là khuyên bản thân mình. "Thích anh ta, em sẽ không hạnh phúc đâu." Trong mắt Hoàng Ngân có chút ẩm ướt. “Chị, vì sao chị lại phản đối em thích anh ấy như vậy? Bởi vì anh ấy nhiều tiền hơn chúng ta? Bởi vì gia thế của anh ấy tốt hơn chúng ta? Chị, chị căn bản còn không hiểu anh ấy, sao chị có thể cản trở bọn em một cách võ đoán như vậy?" Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Vậy nếu như anh ta sắp kết hôn thì sao?" Đỗ Thanh Nga chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khổ sở, "Anh ấy có hôn thê rồi, nhưng em sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu." Hoàng Ngân thực sự không biết nói gì cho phải. Cô muốn nói cho em gái biết quá khứ của mình và Cao Dương Thành, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi khi trông thấy dáng vẻ say đắm của Đỗ Thanh Nga, Hoàng Ngân làm thế nào cũng không mở miệng được. Đỗ Thanh Nga cuộn người lại trong khuỷu tay cô giống như trẻ con, "Chị, đêm nay chị ngủ cùng em đi! Trên người chị có mùi vị của anh ấy, khiến em cảm thấy rất an tâm..." Hoàng Ngân bỗng dưng muốn khóc. Đứa con gái ngốc nghếch này! Chủ nhật, sáng sớm Hoàng Ngân đã chạy tới bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng khám, cô nghe thấy có người đang làm ầm ĩ, "Tên lang băm Cao Dương Thành rốt cuộc đang ở đâu? Đừng ra vẻ đáng thương mà trốn đi, lăn ra đây cho tao, lăn ra đây!! Tao nói cho mày biết, mày chữa bệnh làm chết người, nếu không đền tiền thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở trên toà, tao không để yên cho mày đâu!!" Lúc đầu, Hoàng Ngân còn tưởng mình nghe lầm. Cao Dương Thành? Lang băm? Cô làm sao cũng không thể liên hệ được tên gọi này với tên của người đàn ông kia. "Rầm rầm rầm ——" Một chuỗi âm thanh đập phá đồ đạc dài vang lên, khiến người ta sợ hết hồn hết vía, y tá ngồi trước bàn bị doạ đến la hét thất thanh, nhiều người còn trực tiếp bật khóc. "Đi, mau gọi bảo vệ tới đây!!" "Còn dám gọi bảo vệ? Có gọi bảo vệ tới đây thì bọn tao cũng vẫn đập phá vậy thôi! Đập cho tao!!" Gã người nhà bệnh nhân quát to, nhặt một cái ghế lên định ném về phía cô y tá kia. Hoàng Ngân không biết từ lúc nào đột nhiên nổi lên dũng khí, cô không mảy may suy nghĩ nhiều, xông lên tóm lấy cái ghế đang chuẩn bị rơi xuống kia. Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ sẽ có người tóm được, hơn nữa, còn là một người phụ nữ. "Con mẹ nó!!" Gã lại thô bạo mắng một câu, gân xanh trên trán gần như muốn nổ tung, hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, "Muốn bị đánh cùng nhau đúng không!! A?" Hoàng Ngân cầm lấy tay ghế, chẳng những không buông ra, mà ngược lại còn dùng sức thêm vài phần. Cô không sợ hãi chút nào đón nhận ánh mắt hung tợn của gã đàn ông, "Trong miệng anh không phải luôn mồm kêu là bác sĩ chữa chết người sao? Anh đánh những y tá này thì còn gọi gì là đàn ông, có gì bản lĩnh chứ?" Gã ác bá bị Hoàng Ngân hỏi đến sửng sốt, xung quanh toàn là âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng gã đành phải để cái ghế xuống, "Được, chúng tôi không đánh phụ nữ cũng không thành vấn đề, các cô nhanh chóng gọi tên lang băm Cao Dương Thành ra cho tôi, nếu không, tôi sẽ đập nơi này nát bét ra thì thôi!!" Hoàng Ngân vội vàng giúp cô y tá kia đứng lên, "Cô không sao chứ?" "Không, không sao, cám ơn cô." Y tá kia vội vàng nói lời cảm ơn với Hoàng Ngân. "Bác sĩ Cao đâu?" Hoàng Ngân trông thấy những kẻ hung thần ác sát này làm ầm ĩ cả bệnh viện, có chút lo lắng cho Cao Dương Thành. Y tá kia nghe xong viền mắt bèn đỏ lên, "Bác sĩ Cao bây giờ còn đang trong phòng mổ, đó là một ca giải phẫu lớn, hơn nữa mới vừa bắt đầu không lâu, tạm thời không có khả năng đi ra." "Không có khả năng đi ra phải không!? Không có khả năng đi ra, vậy chúng tôi sẽ đập phá đến khi nào hắn chịu ló mặt ra mới thôi!!" Người đàn ông kia nghe xong lời y tá nói, lại bắt đầu một trận đập phá lung tung. Nghe thấy âm thanh "Binh binh bang bang", Hoàng Ngân cảm thấy mặt mũi cũng run rẩy nhảy loạn theo. Cô rõ ràng có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn không thể ném những chuyện liên quan đến rồi Cao Dương Thành sang một bên được. Hoàng Ngân hỏi cô y tá biết rõ tình hình bên cạnh, "Đây rốt cuộc là sao? Bọn họ đang làm ầm ĩ cái gì?" "Là chuyện của mấy ngày trước, một bệnh gặp tai nạn bị nhồi máu não, lúc tiến hành phẫu thuật lần đầu tiên, bác sĩ Cao đã nói với họ, với tình trạng này không thích hợp để mổ. Mấy người nhà này không nghe, nói bệnh viện chúng tôi cố ý kéo dài thời gian để thu tiền viện phí bọn họ. Kết quả là bọn họ trực tiếp chuyển sang bệnh viện bên cạnh, không ngờ sau khi mổ lại dẫn tới não bị nhồi máu độ hau, cuối cùng lại chuyển trở về xin bác sĩ Cao làm phẫu thuật cho người bệnh kia. Lúc đầu ca mổ tương đối thành công, thế nhưng, ai ngờ được bệnh nhân này còn chưa kịp đẩy ra ngoài phòng mổ, đã đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu không có hiệu quả nên qua đời rồi! Chuyện này căn bản không có liên quan gì tới bác sĩ Cao, lúc đó người nhà cũng không ầm ĩ, nhưng sau đó lại đột nhiên tới gây chuyện, nói bác sĩ Cao của chúng tôi chữa bệnh làm chết người. Cô nói xem, vậy có lý không cơ chứ!!"
làm vợ bác sĩ tập 24