Truyện Sắc Màu Thời Gian (Đoản) - Sắc Màu Thời Gian (Đoản) tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. #jijung eunyeon tong giam doc ac ma qua yeu vo chuong 71 chuyen cu #stop being that calm wonwoo x jeonghan it was my wish #quotes tfboys noi long fangirl 85 #phuonganthienha #Hệ thống công lược #xuyen thu chi
Không cần đi vào từng chi tiết một của những vấn đề phức tạp mà tất cả anh chị em đều đã biết, tôi ước mong, qua tông thư này, đưa ra một số hướng dẫn về đời sống của Giáo Hội và trách vụ rao giảng Tin Mừng Chúa ở Trung Quốc, để giúp anh chi em nhận thức ra
Trong thời gian tới, Quốc hội sẽ tiếp tục đẩy mạnh việc thực hiện học tập tư tưởng Hồ Chí Minh theo Chỉ thị số 05 và Kết luận số 01-KL/TW trong hoạt động lập pháp. Kết quả này sẽ góp phần chứng minh tính đúng đắn và hiện thực hóa các tư tưởng, quan điểm
Đọc truyện Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo full (đã hoàn thành) của tác giả Lac Vi Nhi. Truyện nói về anh chàng Tổng Giám đốc từng chịu nhiều tổn thương trong tình cảm bỗng một ngày đem lòng yêu thương một người phụ nữ xa lạ. Tình yêu của họ tuy đầy trắc trở nhưng cũng vô cùng cảm động.
Tác giả: Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 Tuổi Dịch giả: ND Thất Liên Hoa Thể loại: Ngôn tình hiện đại, tu chân từ quá khứ xuyên đến hiện đại, showbiz, hài hước, ngọt, nam chính phúc hắc, nữ chính mạnh mẽ
Tóm tắt truyện. Thể loại: Hiện đại, sủng, ngọt. Convert: Ngocquynh520. Độ dài: 117 chương. Editor: Xà Ngang. Anh là tổng giám đốc điều hành một tập đoàn khổng lồ nhất thế giới, lại thêm vẻ ngoài lịch lãm tuấn tú đã khiến anh trở thành thần tượng trong mơ của hầu
hzNA6J. "Tổng giám đốc..."Nụ hôn bất ngờ bị cắt ngang, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, ôm lấy người An Dĩ Mạch xoay một vòng, khiến lưng cô quay về phía cửa phòng làm việc, tự mình ôm cô thật chặt, che giấu thật kỹ khuôn mặt của cô trong ngực anh."Cút ra ngoài."Thấy viên chức nhỏ vẫn còn sững sờ đứng ở cửa như cũ, lần đầu tiên An Mặc Hàn nổi giận với nhân viên công chức nhỏ lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lùi ra đóng cửa lại, tay còn vỗ vỗ trên ngực mình, che giấu sự căng thẳng của bản thân."Dọa chết mình rồi. Tổng giám đốc vừa rồi thật đáng sợ.""Tiểu Viên, sao em lại ở đây?"Anna trở lại từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy viên chức nhỏ ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc vỗ ngực mình, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ."Chị Anna, em tới thông báo cho chị là hội nghị sắp bắt đầu rồi, kết quả chị không ở đây, thế nên em liền đi tìm Tổng giám đốc, sau đó...""Anna."Cô gái tên Tiểu Viên vẫn chưa kịp nói hết, An Mặc Hàn mặt âm trầm từ trong phòng làm việc đi ra, Tiểu Viên vừa thấy sắc mặt Tổng giám đốc nhà mình, thoắt cái chạy nhảm, cô cũng không dám tiếp tục chọc giận Tổng giám đốc, cô còn muốn dựa vào công việc này để nuôi gia đình đấy, nhưng mà, người phụ nữ kia là ai vậy, Tổng giám đốc thật sự có làm quen bạn gái sao? Tiểu Viên ở trong thang máy còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc."Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu rồi.""Tôi biết rồi, đi thôi."Khuôn mặt An Mặc Hàn từ đầu tới cuối vẫn luôn âm trầm, giám đốc, thủ trưởng các phòng ban ngồi trong phòng họp lúc này đây cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mọi người ai cũng cảm thấy phòng họp bây giờ như địa ngục, rất âm u, rất lạnh lẽo, cứ như thể nếu bọn họ không cẩn thận nói sai một câu, sẽ bị kéo đi chấp hành hình phạt giám đốc, thủ trưởng đưa ánh mắt cầu cứu tìm đến người ngồi ở bên cạnh An Mặc Hàn là Anna, bọn họ đều biết năng lực thư ký của Tổng giám đốc rất mạnh mẽ, có lẽ hiện tại chỉ có cô ấy mới dám nói nhưng, làm mọi người thất vọng là Anna lại lắc đầu với bọn họ một cái, ra vẻ hết sức bất lực, cô hiện tại cũng đang rất thắc mắc, Tổng giám đốc làm sao nữa là, Dĩ Mạch đi đâu rồi, giữa họ đã xảy ra chuyện gì không vui sao, Tiểu Viên đã nhìn thấy cái gì vậy? Hiện tại lòng hiếu kỳ của cô càng ngày càng mãnh liệt lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng làm việc, mọi người đều nhìn điện thoại di động của mình, không có chuông, sau cùng đều đưa mắt nhìn về phía người đàn ông với sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế chủ vị Mặc Hàn lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy âm báo cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt âm trầm của anh rốt cục cũng biến mất, càng khiến mọi người kinh ngạc là trên mặt anh lại còn có một tia dịu dàng, bọn họ không nhìn nhầm chứ, ông trời ơi, Tổng giám đốc của họ lúc nào thì có vẻ mặt dịu dàng như này chứ."Ừ." Anh ấn nút nhận điện thoại, ừ một tiếng, chờ người đầu dây bên kia điện thoại nói chuyện."Em muốn ra ngoài đi dạo.""Được, để Tiểu Trương đi cùng em."Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc đến phát ngất, Tiểu Trương, đây là tài xế chuyên dụng của Tổng giám đốc đấy nha."Được.""Về sớm một chút, anh sẽ tan tầm sớm chút để đi ăn cùng em, anh đã đặt chỗ trước rồi, đi dạo xong, ở văn phòng chờ anh.""Được, em biết rồi.""Bye bye, chơi vui vẻ.""Bye bye."Sau đó, trước ánh mắt của tất cả mọi người, An Mặc Hàn lại gọi một cú điện thoại cho Tiểu Trương, rồi đem điện thoại di động đặt lên bàn, mở ra tài liệu ở trước mặt anh."Bắt đầu họp đi."Cuối cùng thì mọi người cũng được cứu rồi, bọn họ trăm phần cảm tạ cái người đã gọi điện thoại kia, là cô ấy đã cứu bọn họ nghị này kéo dài đã lâu, một năm có bốn cuộc hội nghị như vậy, đều tổ chức theo quý, thế nên, khi hội nghị diễn ra càng lâu, số lần An Mặc Hàn lật xem điện thoại di động càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày cầng âm trầm, mày nhíu càng khí trời có chút lành lạnh này nhưng những người cầm báo cáo chuẩn bị nộp mồ hôi lại túa ra càng lúc càng cục người cuối cùng cũng báo cáo xong, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc."Trong vòng hai ngày sau đem báo cáo kế hoạch công việc hàng quý đưa cho tôi, nội trong vong một tuần phải đi vào quỹ đạo bình thường."An Mặc Hàn từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi câu này."Vâng. Tổng giám đốc.""Tan họp."Cuối cùng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng họp, thảo luận công việc của mình, dĩ nhiên, còn không quên buôn chuyện một chút, hôm nay Tổng giám đốc của họ uống lộn thuốc gì sao."Anna, cô có thể tan làm rồi.""Cảm ơn Tổng giám đốc, đúng lúc hôm nay tôi có việc."Anna vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị tan ca, An Mặc Hàn xoa xoa cái chán đến phát đau, có chút mệt mỏi trở lại văn này, văn phòng đã khôi phục lại dáng vẻ khi trước, những con hạc giấy kia cùng hộp cơm còn dở đã được An Dĩ Mạch dọn dẹp, An Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình đã khôi phục lại nguyên trạng, bất đắc dĩ cười cười, kéo thân thể uể oải ngồi lên lúc một đôi tay chạm lên trán anh, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái dương."Mệt lắm không?"An Dĩ Mạch hỏi, nhưng không dừng lại động tác trên tay."Vẫn còn tốt, chỉ là cuộc họp hơi lâu, đầu nghe thấy những con số kia có chút đau nhức."Giọng nói An Mặc Hàn rất dịu dàng nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian tốt đẹp ít ỏi này."Hôm nay em gặp phải một cô gái rất hung dữ."An Dĩ Mạch chu chu mỏ, dáng vẻ rất đáng yêu."Sau đó thì sao?"An Mặc Hàn cười cười, anh không tin An Dĩ Mạch sẽ bị ấm ức." Sau đó, em hung hăng mà cho cô ta một bài học."An Dĩ Mạch le lưỡi, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai."Ừm, làm tốt lắm."An Mặc Hàn cũng không tức giận, hơn nữa còn khen ngợi cô."An Mặc Hàn, em nghe được tên anh từ trong miệng cô gái hung dữ đó, anh có muốn giải thích một chút xem đây là chuyện gì không?"Động tác trên tay An Dĩ Mạch lớn hơn, An Mặc Hàn cảm thấy hơi đau, lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười có chút gian ác của An Dĩ Mạch."Cái đó, cô ta nói gì?"Tiếng nói dò hỏi của An Mặc Hàn rất nhỏ, từ trong miệng của một người phụ nữ nghe được tên anh cũng không khó hiểu, bởi vì rất nhiều người phụ nữ đều có chuyện scandal tai tiếng với anh, nhưng mà, để An Dĩ Mạch nghe được thì không Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, động tác trên tay trở nên nhẹ hơn, An Mặc Hàn thấy thật thoải mái."Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của anh, nhanh thôi hai người sẽ kết hôn, hơn nữa, cô ấy còn cầm thẻ của anh mua một sợi dây chuyền mà trên thế giới chỉ có duy nhất một sợi." Quan trọng là cái sợi dây chuyền kia là cô nhìn thấy trước, vậy mà tiểu thư ở quầy chuyên doanh chỉ bởi vì An Mặc Hàn mà bán sợi dây chuyền đó cho người phụ nữ Dĩ Mạch không nói cho An Mặc Hàn biết chuyện sau đó, cô thấy không cần thiết, mặc dù sợi dây chuyền đó thật sự rất đẹp, song cô tin rằng cô có thể thiết kế ra chiếc đẹp khi nghe xong An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, hiện tại anh đại khái đã biết cô nàng hung dữ kia là ai."À mà đúng rồi, gương mặt của cô ấy rất đẹp, rất quyến rũ, nếu như hai người ở bên nhau nhất định sẽ là trai tài gái sắc, do ông trời tác hợp mà thành."Nghe thấy An Dĩ Mạch nói, khóe miệng An Mặc Hàn giật giật, anh chỉ có thể nói suy nghĩ của cô thật phong phú."Yên tâm, anh kết hôn nhất định sẽ mời em đến.""Tất nhiên, tui là chị của anh đó nha."Tuy hai người đấu võ mồm qua lại, nhưng giữa họ lại có sự tự nhiên rất thân mật khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Thể loại Hiện đại, sủng, ngọt. Convert Ngocquynh520 Độ dài 117 chương Editor Xà Ngang Anh là tổng giám đốc điều hành một tập đoàn khổng lồ nhất thế giới, lại thêm vẻ ngoài lịch lãm tuấn tú đã khiến anh trở thành thần tượng trong mơ của hầu hết các cô gái, thế nhưng chưa một ai có khả năng lọt vào mắt xanh của anh, chứ chưa nói đến việc nắm giữ trái tim. Nhiều người nói anh chỉ thích đàn ông, lại có nhiều người to nhỏ rằng anh ấy đã trao trái tim mình cho một cô gái khác nên không còn cảm giác với người khác, cũng có người nói… Khi mấy tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ lạnh nhạt cười một cái. Cũng thế, khi chút tin đồn này truyền tới tai An Dĩ Mạch đang ở đất nước M thì cũng chỉ đổi lấy một nụ cười lạnh của cô giống như An Mặc Hàn vậy. Nam chính cả người sạch sẽ, kết cục một chọi một, không ngược.
Thời gian như gió. Trong lúc ấy, có người đã trưởng thành tự khi nào, cũng có người đã già đi. Có người đã bị lãng quên trong vô tình, lại có người trong lúc vô tình được những người khác ghi nhớ thật sâu trong thành phố S phồn hoa kinh tế phát triển này, tiền bạc chính là luật trời. Dĩ nhiên, chỉ những kẻ đã có thế lực thì mới có tiền bạc. Có người vô danh, có người phong quang vô hạn, nhưng nào ai biết ngày mai sẽ ra biết chừng hôm nay phong quang vô hạn thì ngày mai đã hai bàn tay trắng, người hôm nay còn đang ăn mày ngày mai sẽ phong quang vô hạn. Ở cái chỗ này, tương lai không ai biết ở thành phố S có một nơi, luôn luôn phong quang vô hạn. Người ở nơi đó đều đang bận bịu làm việc, họ đã quen được người khác nhìn bằng ánh mắt hâm này chính là Tập đoàn quốc tế Mực Mạch phồn hoa nhất thế giới đặt trụ sở tại thành phố S. Tập đoàn quốc tế Mực Mạch, tuy gọi là Mực Mạch Theo như mình tra trong QT thì Mực Mạch nghĩa là đường đen’ nhưng không phải nó không có danh tiếng gì. Đây là một tập đoàn quốc tế lớn, vốn dĩ thật sự là một tập đoàn chìm nghỉm nhưng chỉ trong vài năm gần đây, nó đã phát triển tới tầm cỡ thế giới như một kỳ tới tập đoàn quốc tế Mực Mạch, chẳng ai là không biết tập đoàn An Mạch - 19 năm trước đã đổi tên thành Mực Mạch. Vị tổng giám đốc đương nhiệm khi ấy là An Vu Triết chỉ trong một tuần lễ đã biến tập đoàn An Mực thành tập đoàn Mực Mạch, từ một công ty lớn tầm cỡ trong thành phố biến thành một công ty quốc tế hóa. Vào thời điểm ấy, đó là cả một kỳ tích, cái tên An Vu Triết làm cho tất cả người Trung Quốc phải ghi vào ba năm trước, An Vu Triết và vợ mình là Lãnh Hạ đột ngột thoái lui, biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Có lẽ trừ người thân của họ, chẳng ai biết họ đã đi đó tập đoàn quốc tế Mực Mạch bắt đầu nội loạn, cổ phiếu rớt giá thảm hại, tất cả mọi cổ đông đều tìm kiếm đường ra bằng cách bán sạch cổ phần của mình. Rồi chính lúc ấy, một người đàn ông tên An Mặc Hàn xuất phận của anh không ai là không biết. Anh là con trai duy nhất của An Vu Triết. Do vẫn luôn ở nước ngoài cho nên có rất ít người từng gặp anh. Anh như thiên thần xuất hiện cứu vớt cho tập đoàn quốc tế Mực Mạch chuẩn bị phá sản. Anh dùng danh nghĩa bản thân thu mua lại cổ phiếu mà những cổ đông kia muốn bán tháo, thu dọn nội loạn trong công ty, thay đổi nhân viên, cho người mình tin tưởng vào nằm vùng. Mực Mạch quốc tế, trừ một vài cổ đông rất lớn ra, còn tất cả các công ty chi nhánh đều được thay máu một nửa năm, tập đoàn Mực Mạch quốc tế lần nữa trở về quỹ đạo. Tất cả nhân viên của Mực Mạch quốc tế đều thở phào nhẹ nhõm. Còn bên ngoài, người ta kinh ngạc vì năng lực của vị CEO mới nhậm chức chỉ như vậy thì đã đành. Nhưng sau khi đưa tập đoàn quốc tế Mực Mạch về quỹ đạo, An Mặc Hàn chỉ tốn thêm 2 năm rưỡi để khiến cho tập đoàn Mực Mạch xâm nhập quốc tế mạnh mẽ, trở thành tập đoàn lớn nhất thế người ví tập đoàn Mực Mạch là một đế quốc, còn An Mặc Hàn chính là quốc vương trong đế quốc ấy. Chính anh đã từng bước từng bước đưa Mực Mạch đi tới ngày hôm đó, đối với giới kinh doanh, tên tuổi An Mặc Hàn chính là đại diện cho tiền bạc, là một biểu tượng quốc tế, anh còn được chủ tịch Liên Hợp Quốc gọi là kỳ tài giới kinh tất cả mọi người lại quên rằng, quốc vương của họ, kỳ tài kinh doanh của bọn họ năm nay mới có 23 tuổi. Khi anh nhận lấy tập đoàn quốc tế Mực Mạch đang lúc khủng hoảng thì anh mới có 20. Khi ấy, những người bằng tuổi anh còn đang hưởng thụ thời tự do trên ghế nhà trường, anh đã phải gánh vác nhiều như vậy, cho nên địa vị ngày hôm nay anh có là do sự cố gắng của bản thân phố người lại kẻ qua, mặc dù ở nơi đây mọi người đều vội vã bôn tẩu, nhưng khi đi ngang qua chỗ màn hình lớn nơi giao lộ họ sẽ dừng chân lại, nhất là những cô gái trẻ, họ luôn dùng nét mặt si mê nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, hào hứng tranh luận về người đàn ông trẻ tuổi trên màn tầm mắt mọi người, có thể nhìn thấy rõ hình ảnh người đàn ông trên màn hình. Chỉ thấy người ấy tuyệt mỹ tuyệt luân, khuôn mặt như điêu khắc với ngũ quan rõ ràng, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ lạ thường. Bề ngoài có vẻ phóng khoáng bất cần nhưng sâu trong ánh mắt toát ra thứ ánh sáng làm người khác không dám coi thường. Một mái tóc đen nhánh rậm rạp, một đôi mày kiếm che chở đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy vẻ đa tình, những ai không cẩn thận sẽ bị chìm đắm trong đó. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm dày mỏng vừa phải đang nở nụ cười làm người ta hoa qua kẻ lại đều phải dừng chân vì anh, bọ họ cùng nhau bàn luận về người đàn ông quyến rũ trên màn mắt đào hoa của anh làm mê hoặc trái tim của hết thảy phụ nữ, khơi dậy tầng tầng xao động trong lòng các cô, mỗi người trong bọn họ đều dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn ảnh. Người đàn ông nhìn chăm chú vào người khác, mọi người đều cảm thấy người đàn ông quyến rũ vô song này đang nhìn chăm chăm vào mình. Anh chính là An Mặc Hàn, người quốc vương 23 tuổi đó, kỳ tài giới kinh doanh từ năm 21 tuổi, vị thần trong lòng tất cả phụ lúc này đây, người đàn ông ấy đang là nhàn nhã uống cà phê trong phòng làm việc của là tòa cao ốc to lớn sang trọng bậc nhất nằm ở trung tâm thành phố. Ở đây các nhân viên văn phòng tới tới lui lui, trên tầng lầu cao nhất của tòa cao ốc có đính mấy chữ lớn “Tập đoàn Mực Mạch”.Tất cả mọi người đang làm việc nơi đây đều là những tinh anh trong giới kinh doanh. Bọn họ tiến vào tòa cao ốc tượng trưng cho sự giàu sang trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao tầng cao nhất của tòa cao ốc, chỉ có một phòng làm việc duy nhất, trên cánh cửa viết “Phòng làm việc của tổng giám đốc”.
Editor Huyền*VũAn Dĩ Mạch dứt khoát đi vào thang máy lên tầng trên cùng, lúc này Anna thư ký của An Mặc Hàn đã tan tầm đi ăn cơm, An Dĩ Mạch trực tiếp đi vào văn phòng An Mặc Hàn, hết sức tự nhiên. Cứ như là văn phòng của chính mình tự giác ngồi xuống vị trí thuộc về riêng An Mặc Hàn, mở ra hộp cơm mà dì Lan đã đóng kín, một cỗ mùi thơm truyền đến mũi An Dĩ Mạch, ôi chao, cô lại đói bụng Dĩ Mạch có một thói quen không tốt, chính là cô dường như vĩnh viễn ăn không đủ no, miễn là có đồ ăn, cô đều có khẩu vị để ăn, chẳng qua, điều đáng mừng là, dù cho cô ăn như thế nào, cũng sẽ không ăn đến mập, cho nên, cô cũng không lo lắng lắm về vấn đề này, bạn bè cô đều nói cô là người có lộc ăn, thực ra, cô biết, là bởi vì chuyện lúc còn bé, cho nên mới có một An Dĩ Mạch dù thế nào cũng ăn không đủ no như hiện với bữa cơm ngon miệng này một cái, cô cầm lấy thìa đũa liền có tư vị bắt đầu từ phòng ăn về đến chỗ làm việc của mình, lại ngửi thấy một cỗ mùi thơm của cơm, cẩn thận ngửi một chút, mới phát hiện là từ phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền đến."Lạ thật, không phải văn phòng Tổng giám đốc từ trước tới nay đều không có bất kỳ mùi gì sao? Thế nào mà hôm nay..."Cô khẽ lẩm bẩm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Dĩ Mạch quay lưng về phía cửa, lúc này cô đã hoàn toàn vùi mình vào bên trong xích đu, ôm hộp cơm trong tay, hưởng thụ mỹ vị."Cô là ai? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc?"Một tiếng hô của Anna làm An Dĩ Mạch hốt hoảng, kế tiếp cô thành công bị sặc bởi miếng cơm vừa đưa vào không thèm để ý ai đến quấy rầy mình, hiện tại cái mạng nhỏ của cô quan trọng hơn, vội vàng đặt hộp cơm lên trên bàn, định bưng nước lên một hơi uống sạch."Hô, nguy hiểm thật, suýt chút nữa mình bị sặc chết."An Dĩ Mạch xoa xoa cái bụng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vế phía tên đầu sỏ làm cô bị sặc."Dĩ Mạch?"Anna có chút không dám tin mà nhìn cô gái từ đầu tới bây giờ đều không nhìn cô."Anna."An Dĩ Mạch lập tức chỉnh đốn lại bản thân, có chút lúng túng nhìn về phía cô ấy."Đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp." An Dĩ Mạch từ xưa đến nay không hề tiếc lời khen ngợi bản thân."Cậu trở về lúc nào vậy, làm sao lại không nói cho tớ."Anna hiển nhiên là rất kích động khi nhìn thấy An Dĩ Mạch, các cô chính là bạn tốt từ hồi cao trung, chỉ bởi vì nguyên nhân gia đình, lúc học đại học An Dĩ Mạch bị đưa tới nước M, còn Anna sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở Mặc Mạch Quốc Tế."Mới trở về hôm nay, đã lâu rồi không gặp, nhớ tớ không?"An Dĩ Mạch nở nụ cười rực rỡ khiến Anna có chút thất thần, cô nàng này còn đẹp hơn so với trước đây."Rất nhớ cậu đấy, Dĩ Mạch."Hai cô gái cùng ôm lấy nhau, Anna hoàn toàn buông xuống vẻ thành thục cùng chững chạc của mình, như đứa trẻ nhỏ mà ôm lấy An Dĩ Mạch thật cô hàn huyên một hồi, Anna liền trở về làm việc, chẳng qua là chị em hai người đã hẹn nhau tuần sau đi ăn Dĩ Mạch trở lại ngồi trên xích đu, nâng cổ tay, liếc nhìn thời gian, bĩu bĩu môi, từ bên trong túi lấy ra một sấp giấy màu chỉnh tề, chăm chú biết đã qua bao lâu, An Mặc Hàn ra khỏi thang máy đi về phía văn phòng."Tổng giám đốc." Anna gọi anh lại."Thế nào? Hội nghị sắp tới có vấn đề gì à?" An Mặc Hàn cho rằng hội nghị lát nữa có vấn lắc đầu một cái, hội nghị không có vấn đề, nhưng là cô cảm thấy Tổng giám đốc có vấn đề."Chuyện là, Dĩ Mạch ở bên trong." Anna chỉ chỉ cửa phòng làm việc, nhỏ giọng nhắc nhở Tổng giám đốc nhà mình, Dĩ Mạch ở bên trong đã lâu, cô cảm thấy lần này Tổng giám đốc nhà cô xong đời Anna nói xong, đầu tiên An Mặc Hàn cực kỳ vui vẻ, An Dĩ Mạch chưa bao giờ tới công ty tìm anh, thế nào lại tới đây, song, lập tức anh liền nhăn mặt, không biết Dĩ Mạch đã đến bao lâu rồi, có phải hay không anh nên chuẩn bị thật tốt."Bao lâu rồi?"An Mặc Hàn hạ thấp giọng, Anna nhìn thấy An Mặc Hàn như vậy chỉ bất đắc dĩ cười."Rất lâu rồi."Quả nhiên vừa mới nãy còn có vẻ mặt chờ mong, bên trong đôi mắt đào hoa của An Mặc Hàn lúc này tràn đầy vẻ u sầu, xong rồi, anh thật sự xong rồi, đi vào, anh sẽ chết rất thê thảm, không vào, anh sẽ chết càng thê thảm đi, chết thì chết, Anna nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc nhà mình như bước chân lên pháp trường, cười trộm, ha ha ha, ai có thể nghĩ tới kỳ tài thương nghiệp 23 tuổi này thật ra sợ nhất chỉ là một người phụ nữ đây?Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, An Mặc Hàn nhìn thấy hàng ngàn con hạc giấy bay loạn đầy đất, được rồi, ban đầu còn chút hy vọng, hiện tại anh có thể xác định anh chết chắc chưa bao giờ có thể chịu nổi bất cứ mùi gì ở trong phòng làm việc, giờ đã đem mùi thức ăn còn sót lại kia ném ra sau đầu, lúc này đây anh chỉ có thể yên lặng mà kiểm tra trên đất xem có bao nhiêu con hạc đang ngồi ở trên ghế nghiêm túc gấp hạc giấy cũng không ngẩng đầu lên, cô vẫn chăm chú gấp hạc giấy như Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình, hoàn toàn không giống với lúc anh rời đi, bởi vì hiện tại khiến phòng làm việc của anh ngổn ngang toàn hạc giấy chính là cách để chứng minh anh bị phán tội chết."Dĩ Mạch, em tới lúc nào vậy, tại sao không gọi điện thoại cho anh?"Anh khích lệ tinh thần, cẩn thận bước qua những con hạc giấy đi về phía cô gái đang chăm chỉ làm việc thấy hộp thức ăn trên bàn sắp bị quét sạch thì anh càng thêm hối hận, sao anh lại đi ra ngoài ăn cơm chứ, ông trời ơi, cho một tia sét đến đánh chết anh giờ rốt cục Dĩ Mạch cũng dừng lại động tác trong tay, nâng lên khuôn mặt tuyệt đẹp nhìn về phía An Mặc mắt hoa đào của An Mặc Hàn tràn đầy nụ cười lấy lòng, nhìn gương mặt tươi cười có chút gian ác của An Dĩ Dĩ Mạch không nói gì, nhìn chằm chằm An Mặc Hàn không chớp mắt, khiến anh thầm sợ hãi, An Mặc Hàn trong lòng xâu hổ, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể để An Dĩ Mạch nhìn như vậy, thế nhưng, càng nhìn anh như vậy, trong mắt anh càng không bình tĩnh đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch lại dùng môi mình hôn lên môi Dĩ Mạch cũng không cảm thấy kinh ngạc với động tác này của anh, còn rất phối hợp nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của đến khi cô đáp lại, vào lúc này cho dù định lực An Mặc Hàn có tốt đến mấy cũng tan thành mây khói, một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay khác gắt gao ôm eo cô thật chặt, làm cho cô càng kề sát anh hơn
tong giam doc gian manh chi yeu vo